Người “thợ hàn” đã hàn xong giấc mơ dang dở, cho chính ông và các học trò tại Leicester City. Nhà cầm quân 64 tuổi chỉ giành được hai danh hiệu nhỏ trong 30 năm cầm quân nay đã trở thành nhà vô địch của giải đấu khắc nghiệt nhất thế giới.
Xem kết quả euro 2016 tại đây
CÚ VIỆT VỊ KINH ĐIỂN
Hơn mười năm trước, truyền thông Anh gọi Ranieri với những biệt danh không thiện cảm một chút nào. Trước tiên, họ gọi ông là “Tinkerman”, tức là một người luôn loay hoay với những phương án chiến thuật và nhân sự mà chúng ta vẫn quen gọi là “thợ hàn”. Sau đó, họ gọi ông là “tử tội chờ hành hình” bởi ai cũng biết ông sớm muộn gì cũng bị sa thải.
Sau khi rời Chelsea, Ranieri tiếp tục phiêu lưu qua 7 đội bóng khác nhau rồi mới trở lại nước Anh để cầm quân cho Leicester. Khi thông tin Ranieri sẽ thay Nigel Pearson được tung ra, cựu tiền đạo Leicester và đội tuyển Anh Gary Lineker bình luận ngay trên Twitter: “Chả hứa hẹn chút nào”. Một cựu cầu thủ Leicester khác, Tony Cottee, gọi quyết định của ban lãnh đạo là “canh bạc lớn”. Các cổng game lập tức ra một kèo… vô vọng: đặt 1, ăn 5.000 cho cửa Leicester vô địch.
Xem xsmb tại đây
Ranieri có một sự nghiệp kỳ lạ, với tổng cộng 16 lần được bổ nhiệm trải dài qua 30 năm. Ông có một bản lý lịch thật phong phú với các CLB như Napoli, Roma, Inter, Chelsea, Atletico Madrid. Và ông cũng có những thất bại mang tầm… thảm họa. Khi Hy Lạp để thua Đảo Faroe tại vòng loại EURO 2016, uy tín và tên tuổi của Ranieri chạm đáy.
Vậy mà ngay sau một vực sâu lại ngay lập tức là một đỉnh cao. Ranieri bảo ông chờ một cái kết kiểu phim Mỹ cho mùa giải của Leicester, nhưng ngay cả Hollywood cũng khó mà nghĩ ra một kịch bản lạ kỳ đến thế. Người ta từng chỉ trích ông chủ người Thái Vichai Srivaddhanaprabha vì đã sa thải người hùng Nigel Pearson của cú đào thoát vĩ đại mùa trước. Nhưng bây giờ, người ta lại gọi đấy là một quyết định của… thiên tài.
Xem kết quả euro 2016 tại đây
CHO LẦN CUỐI
Trước tiên, Ranieri cho thấy ông rất biết cách thích nghi với hoàn cảnh. Ông tự gọi mình là Christopher Columbus khi người ta nói đến chuyện ông đã phiêu lưu từ Anh sang Pháp, từ Ý sang Đức rồi cả Hy Lạp. Đi nhiều, biết nhiều nên Ranieri biết tự rút ra những kinh nghiệm cho mình. Nhập gia phải tùy tục. Ông không cho Leicester đá theo kiểu Ý mà vẫn giữ kiểu Anh, kết hợp chút chất phòng ngự đặc trưng mang thương hiệu catenaccio.
Thứ hai, Ranieri là một tướng quân rất hiểu lòng binh lính. Ông biết các cầu thủ Leicester đang buồn bã với sự ra đi bất ngờ của Pearson, ông không vội vàng áp đặt bất cứ điều gì cả. Ông sinh hoạt với các cầu thủ theo kiểu… ông chú, ông bác hơn một ông thầy.
“Trong thời gian tập huấn ở Áo, ông ấy không yêu cầu gì quá nhiều, chủ yếu là quan sát và quan sát,” hậu vệ Christian Fuchs nói. “Tôi nghĩ là các cầu thủ cựu binh trân trọng điều đó. Rồi ông mang đến một vài gợi ý, một vài những ý tưởng cho triết lý của mình. Và từng chút một, mọi thứ tốt hơn. Sau cùng thì Claudio cũng là một người Italia, ông ấy thích phòng ngự”.
Leicester không có quyền uy của một ứng viên vô địch, nhưng phong độ của họ đích thị là của một nhà vô địch. Bầy cáo khởi đầu mùa giải với thắng lợi 4-2 trước Sunderland và không bao giờ phải nhìn lại sau lưng nữa. Họ bất bại suốt 7 trận đầu mùa, trước khi hứng chịu thất bại nặng nề 2-5 trước Arsenal. Nhưng họ phản ứng tích cực với cú sốc ấy bằng cách mở ra mạch 10 trận bất bại tiếp theo.
Xem bong da hay nhất tại đây
Ranieri cũng để cho các cầu thủ làm chủ phòng thay đồ. Những Wes Morgnan, Robert Huth và Kasper Schmeichel sẽ nói thay ông. Ông nhường lại sân khấu cho họ, luôn ngợi khen họ nhưng không sa đà vào tán dương cá nhân. Khi Jamie Vardy bị treo giò, chính các cầu thủ là người nói họ sẽ thi đấu tốt mà không có chân sút số một của mình.
18 tháng trước, uy tín của Ranieri chạm đáy khi Hy Lạp để thua Đảo Faroe. Nhưng ông chủ của Leicester lại có một suy nghĩ khác. Và Ranieri đã trút hết tinh hoa trong cuộc phiêu lưu đến ngôi vô địch có thể là cuối cùng của sự nghiệp. Và ông đã thành công viên mãn, theo cái cách không ai ngờ đến.
5 NHÀ VÔ ĐỊCH ÍT NGỜ NHẤT CỦA BÓNG ĐÁ ANH
Ipswich Town (1961/62) Leeds United (1968/69) Derby County (1971/72) Nottingham Forest (1977/78) Vẫn được xem là nhà vô địch gây sốc nhất trước Leicester. Forest của Brian Clough bước vào mùa giải với tư cách tân binh, nhưng kết thúc với 7 điểm nhiều hơn gã khổng lồ Liverpool. Leeds United (1991/92) Chức vô địch của Leeds United đến chỉ 2 năm sau khi họ giành quyền thăng hạng. Nhưng sau đó là kỷ nguyên Premier League, và Leeds không thể kéo dài sự thống trị. Xem tin tức the thao 24h tại đây |